Nghệ sĩ Mai Hoàng Minh .
– Anh đã tạo nên những tác phẩm này từ nguồn cảm xúc nào?
– Tôi không vẽ bất kỳ chủ đề nào, bởi vì nó là một dãy bàn. Vẽ theo cảm xúc cuộc sống và khát vọng vượt lên chính mình. Từ bên trong, từ tác động bên trong, không phải từ chất xúc tác bên ngoài. Trong chùm tranh này, tôi thường nói về cuộc sống của nhiều người nông dân muốn thoát khỏi cảnh vất vả, cực khổ. Tuy nhiên, tôi cũng sử dụng hình ảnh nội tâm này để thể hiện bản thân. Tôi muốn biết bản thân mình một cách riêng biệt. Tôi thường thêm các lý do để vẽ tranh.
– Bức tranh của bạn thu hút sự chú ý của khán giả ngay từ cái nhìn đầu tiên.
– Đúng vậy, tranh của tôi luôn tạo cho người xem cảm giác “bội thực”. Có một số tiếng la hét rất hung dữ. Trong hội họa, người ta sẽ luôn tìm ra những cách thể hiện khác nhau, nhưng dù muốn hay không thì cũng phải luôn nhìn vào sự tồn tại và tồn tại của cuộc sống. Khi anh ấy truyền tải những ý tưởng này trong tranh của mình, rất khó để họa sĩ giải thích. Ở đây, tôi chỉ có thể giải thích một cách quy ước rằng đối tượng có cảm giác tự do. Ví dụ, trong hình ảnh miễn phí, tôi đã vẽ một lồng chim vào khuôn mặt của một người. Lồng chim tồn tại trong một không gian rộng lớn để cho thấy rằng chủ thể đã chấp nhận sự tồn tại của anh ta. Tranh của tôi không mang tính chất trang trí đơn thuần, mà cần được chia sẻ nội bộ.
– Mặc dù hầu hết các họa sĩ đều tìm kiếm sự yên tâm trong hội họa, nhưng tại sao bạn lại muốn tách ra?
– Nghệ thuật dễ làm người ta ngủ quên, nhưng nghệ thuật cũng ngày càng đòi hỏi khắt khe hơn, nghệ sĩ không còn chấp nhận vẻ đẹp của người mẫu, phải tìm tòi, đột phá cái mới, dù điều này có thể bị coi là phản cảm. Bức tranh này là biểu hiện của ghen tuông, giận dữ, tình yêu và sự hưng phấn. Một số hình ảnh mang lại cảm giác bình yên và yên bình cho khán giả, nhưng một số hình ảnh muốn khơi dậy cảm xúc của mọi người và gây sốc bằng cách ngăn không cho khán giả chạm vào mình.
Vì cuộc sống luôn tồn tại giữa hạnh phúc và nỗi đau, giữa sự thật và dối trá luôn tồn tại sự song hành … Chiếc mặt nạ tôi muốn hiến thân cho công việc là những đứa trẻ, những con người ở nơi gọi là gia đình, nhưng họ lại ngược lại. Những gì tôi cho mình thấy là mặt nạ. Mỗi người đều đeo khẩu trang, không ai muốn ai cởi ra.
“Đi Người Lạ Ơi” của Mai Hoàng Minh. Tác phẩm của tôi có màu không?
– Không ai sử dụng phương pháp này, nhưng tôi muốn tạo cho bức tranh của mình một sự biểu cảm. Đây là điểm đầu tiên để khán giả phân biệt mình với các nghệ sĩ khác, vì tôi muốn dùng nó như một cách nhìn mới trong hội họa. Và màu sơn mình dùng rất trong, không nhờn, bết, độ chín của màu tạo thêm độ ẩm cho tranh. Ngoài ra, tôi thường sử dụng các chi tiết phác thảo, một điều tối kỵ trong hội họa vì nó sẽ trở thành hình ảnh quảng cáo, nhưng tôi muốn tự hỏi mình một câu hỏi. Tranh của tôi có thể gây ra sự phản đối, nhưng thực chất chúng truyền tải nội tâm, phá hủy ý tưởng, và vì thế mà tràn đầy cảm xúc. Tôi không thể chấp nhận cái đẹp mà không có cảm xúc. Vì vậy tranh của tôi là tranh thương mại.
– Họ nói rằng chỉ có họa sĩ mới có thể xem tranh của họa sĩ. Bạn nghĩ sao? —Không tệ. Hội họa là một ngôn ngữ cụ thể, cô đọng và khép kín nên không được sử dụng rộng rãi trong các lĩnh vực ca nhạc, điện ảnh. Vì vậy, thường chỉ có nghệ sĩ mới hiểu, thông cảm và bổ sung. Đối với nhau – bạn nghĩ điều gì quyết định sự thành công của triển lãm?
– Triển lãm thành công là do được khán giả đón nhận chứ không phải là điều kiện cần nhất để bán được nhiều tranh. Về lâu dài, phải thổi một làn gió mới, thể hiện được chất giọng, gây thiện cảm với khán giả và để lại những dư vị da diết, da diết. thực hiện