Nghệ sĩ Lưu Công Nhân .
– Tổng kết cuộc đời sáng tác, anh thấy gì?
– Tôi có thể vẽ tất cả các “con trâu”.
– Trong nhà bạn nhìn thấy bức tranh tường khỏa thân khép kín, nếu đặt cạnh con trâu thì sẽ hỏng, bạn nghĩ sao?
– Tôi đã vẽ tranh khỏa thân trong nhiều năm. Ở Đà Lạt, tôi thuê người mẫu về làm cho tôi chứ tôi không làm công việc khác. Vì vậy, tôi xác định ảnh khỏa thân là công việc hàng ngày. Tôi không muốn nói về thất bại hay thành công ở đây, nhưng tôi tiếc những bức tranh trần trụi.
– Bạn hối tiếc điều gì?
– Tôi tiếc nuối tuổi trẻ, sức mình trong gương bây giờ tóc bạc phơ, chân tay run rẩy, mặt mày nhăn nhó. Một người hư đốn như vậy đứng trước người đẹp thử hỏi ai mà không thích mình. Chỉ cần nhìn vào những bức ảnh và xem cách tôi thể hiện cảm xúc này. Tay người mẫu của tôi thực sự rất đẹp. Đôi tay của cô gái cũng quan trọng như khuôn mặt và cơ thể của cô ấy. Vẻ đẹp của cô ấy thể hiện đầy đủ vẻ đẹp bên trong. Vì vậy, tôi tập trung vào việc vẽ tay của người mẫu.
Tác phẩm của Lưu Công Nhân. -Em cảm thấy bớt vẽ vời như thế nào?
Tác phẩm Lưu Công Nhân.
– Ngược lại, tôi càng hối hận. Còn trẻ thì viết hưởng thụ đến tột cùng, ta không tha .—— Mua tranh ngươi thấy thế nào?
– Ngày nay vẫn có người mua tranh của tôi. Tiền bán tranh đủ để cuộc sống và vẽ tranh của tôi tương đối thoải mái. Tôi nghĩ nếu tôi có thể vẽ, tôi sẽ vẽ rất nhiều. Tới đây, tôi sẽ xây một ngôi nhà rộng 70m2 phía sau nhà nơi tôi ở, với đồ đạc được sơn sửa cẩn thận. Ai thích xem thì vào nha. Mục đích của tôi là phục vụ người dân và triển lãm tranh. Mọi người truyền cảm hứng cho tôi và phục vụ các nghệ sĩ của tôi. Vào cuối đời, tôi có trách nhiệm cung cấp cho họ các dịch vụ nghệ thuật – điều duy nhất tôi có.
Quay lại thời đại, nếu để so sánh, tôi thấy rằng nghệ sĩ trẻ bây giờ đang thiếu cái gọi là chí lớn.
– Ngày xưa chí lớn của bạn thế nào?
– Chỉ là tôi “ắt có tên với núi, ắt sông phải có tên tuổi”… Còn tôi đến tận bây giờ, có thể cho đến khi tôi chết. Tôi đã vẽ ba bức tranh tường 3 × 4, mô tả ấn tượng mà tôi để lại trong cuộc cách mạng ở đất nước, giống như cảnh phân phát tờ rơi trong Cách mạng Tháng Tám. Tôi thực sự đánh giá cao việc hỗ trợ cuộc cách mạng của tôi. Tôi run tay, động chân, tôi chỉ vẽ được vài tiếng mỗi ngày, nhưng tôi sẽ cố gắng hoàn thành ba bức tranh này trong năm 2005. Tôi muốn trưng bày chúng trong hai cabin tiếp theo.
Dự án năm mới của bạn là gì?
– Tôi dự định tổ chức triển lãm tranh khỏa thân tại Hà Nội vào mùa xuân này. Đây là những bức tranh tôi mới vẽ được vài năm. (Theo Văn hóa và Thể thao)