Ngôi nhà của cố họa sĩ Lương Xuân Nhị ở số 29 phố Kunan, Hà Nội vẫn đầy ắp những kỷ niệm xa xưa. Cửa gỗ của ngôi nhà còn nguyên vẹn như cách đây 100 năm, tường sơn phết, cầu thang gỗ đổ nát và tủ tài liệu bằng gỗ bám đầy bụi trông như trong truyện cổ tích. Họa sĩ Lương Xuân Nhị (1914-2006) không bao giờ quên.
Tranh của họa sĩ Lương Xuân Nhị do Đỗ Mạnh Cường sáng tác.
Phòng tầng 2 ở như cũ, chăm con cháu gọn gàng. Đây là một không gian hoài cổ đầy ắp hình ảnh duyên dáng của những nghệ sĩ tài hoa. Căn phòng trông tối tăm và buồn tẻ, nhưng bức tranh đầy sức sống và số phận. Họa sĩ Lương Xuân Trinh, con trai của cụ Lưu Xuân Nhị, giải thích rằng khi còn sống, họa sĩ Lương Xuân Nhị là người ngăn nắp, trật tự. Vì vậy, đồ dùng của các cụ luôn được các em cất giữ cẩn thận, mọi thứ được cất gọn vào một chỗ: từ cọ vẽ, khung vẽ đến vợt tennis.
Nghệ sĩ Lương Xuân “Cha sống nề nếp, trong giới nghệ sĩ tôi hiếm thấy”, Trinh nói. Anh sắp xếp đồ đạc một cách rất khoa học nên chỉ cần tìm là có ngay, sơn sửa xong rồi dọn dẹp. Vì bản tính như vậy nên cha tôi rất nghiêm khắc dạy học trò như những đứa trẻ rửa bút, học sinh đôi khi sợ hãi vì ông đã đưa tay áo trắng lau xem có sạch không. Có lần ông cho học sinh xem một chiếc khăn bút mà ông đã dùng hàng chục năm, lau sạch, ngăn nắp và thậm chí không bỏ phí. Thậm chí, anh còn nói: “Cái giẻ rách này to bằng con Trinh! (Lúc đó tôi 30 tuổi). Lương Xuân Nhị .—— Họa sĩ Luông Xuân Nhị khi đến vẽ tranh Chuyện tình cảm, anh học vẽ từ năm 16 tuổi. Lý do đơn giản là gia đình anh mở tiệm sơn, bắt đầu mê cái đẹp của những trò chơi ngu ngốc tuổi trẻ có sẵn với sơn, sau đó anh thi vào Học viện Mỹ thuật Đông Dương. Ông đã giành được Giải Bạc (1935), Giải Vàng (1936) và Huân chương Danh dự Ngoại hạng Anh (1937) từ Hiệp hội Xúc tiến Mỹ thuật Đông Dương tại Triển lãm SADEAI. Nghệ sĩ Lưuan Xuân Nhị đã tham gia từ năm 1936 Triển lãm nghệ thuật ở Việt Nam và nước ngoài. Năm 1938, tác phẩm lụa mỹ thuật ven đường của ông được Bảo tàng Trụ sở Thế giới ở New York sưu tầm … Năm 1990, được nhà nước trao tặng danh hiệu Nhà giáo Nhân dân và đoạt Giải thưởng Văn học Nghệ thuật Quốc gia ( 2001) và được đưa vào Từ điển Bách khoa Việt Nam.
Anh là một nghệ sĩ tài năng, màu xanh lam đặc trưng. Đối với anh, màu sắc là ngôn ngữ của người nghệ sĩ, như anh nói: “Tôi chấp nhận tất cả, Nhưng tôi luôn có thể tìm thấy cách vẽ tranh của riêng mình: thanh lịch và mềm mại, hiện thực, mơ mộng và tươi mới. Vì vậy, người ta có thể thông qua các tác phẩm mùa hè (sơn dầu năm 1934), Lễ hội mùa xuân (lụa năm 1938), đình thuyền đánh cá (lụa, 1938), Cạnh giếng (sơn dầu, 1960), Nương Manioc (sơn dầu, 1960), thuyền Người sông Hương (sơn dầu, 1980) …
Nhà phê bình mỹ thuật Pháp nhận xét: “Vẻ đẹp phương Đông tỏa sáng của họa sĩ Lưu Xuân Nhị. Nghệ sĩ Lương Xuân Đoàn và chú gọi là ông Lương Xuân Nhị. Ông nói:” Ý tưởng của tôi là tự chủ và tự do. Cuộc sống tự do có nghĩa là cuộc sống nghệ thuật sẽ không bị che khuất trong môi trường chung. Việc lắp ráp ngày càng trở nên phức tạp, ảnh hưởng ngày càng lớn, áp lực ngày càng lớn. Điều này rất dễ khiến cho một họa sĩ đơn lẻ bị tiêu diệt và tự hủy hoại, chưa kể còn bị tiêu diệt từ bên ngoài. “- Họa sĩ Lưuan Xuân Nhị còn được biết đến là một nữ họa sĩ, anh đã vẽ rất nhiều bức tranh có vô số tính cách phụ nữ. Anh Lương Xuân Duoan chia sẻ:” Đây cũng là một điều rất lạ đối với anh. Đàn ông Hà Nội hào hoa, lịch lãm, đẹp trai còn phụ nữ thì thích anh lắm. Trong khoảng thời gian từ năm 1930 đến năm 1940, những phụ nữ xinh đẹp cũng tin tưởng ông thừa nhận những gì ông đã làm. cảm giác. “Ngày 10/4 là kỷ niệm 100 năm ngày sinh của họa sĩ Lưuan Xuân Nhị. Trong lòng những người yêu mến ông, kỷ niệm thuộc về ông vẫn như ngày hôm qua. Dường như mỗi họa sĩ luôn ẩn chứa một bí mật đằng sau bức vẽ, số phận, dự định của mình. Những người sống ở đây đến với không gian riêng tư của nghệ sĩ và trở về với thiên đường.Nest bỗng thấy nhẹ nhõm trước những chuyện cũ của quá khứ, như thể một cường quốc xuất hiện. Bởi họ là hóa thân của vẻ đẹp vĩnh hằng …
* Một số tác phẩm nổi tiếng của họa sĩ Lưuan Xuân Nhị
Thùy Chi