
Nhà mặt phố của cố nhà văn Xuân Trinh do Nhà hát kịch Hà Nội xây dựng. Buổi biểu diễn diễn ra từ năm 1968 đến năm 1970, khi Tổng thống Mỹ Nixon ra lệnh ném bom hủy diệt miền Bắc Việt Nam. Giáo sư (NSUT Thu Hà) chuẩn bị từ giã Phước Đây là con trai thứ hai lên đường nhập ngũ, còn người con trai cả đang chiến đấu trên đảo Cồn Cỏ (Quảng Trị) vẫn im hơi lặng tiếng. Phước trở thành niềm tự hào của gia đình, nhà trường và thành phố. Anh ra đi, để lại bạn gái – ca sĩ Thúy Hà một mình vào TP. Người bạn thân thời thơ ấu của Nhâm-Phước-cũng tuyệt vọng ôm mối tình đơn phương của mình.
Tác phẩm tái hiện không khí hào hứng giữa những thanh niên trưởng thành bước lên chiến tuyến thông qua việc tập hợp các tân binh của Let’s Go. Gia đình lo lắng, buồn bã, cố gắng đi qua ngã ba đường lần cuối để thăm con nên những người tham gia cuộc chiến đều tỏ ra phấn khởi, lạc quan. — Khi mọi người nghĩ về bộ phim này, đó là một trò chơi hỗn loạn. Tiếng máy bay vẫn vo ve trên đầu, và chúng ném bom vào các bến xe, bệnh viện, nhà máy, dù ngày hay đêm. Nhiều công nhân ở xưởng Nhâm thiệt mạng, gia đình phải tự sức mình để sơ tán. Nhiều bạn trẻ đã quyết định ở lại thủ đô để “sống sót”. Người dân cũng sơn nhà màu đen để đánh lạc hướng Không quân Mỹ và tự nguyện phân phát bom tại các địa điểm trọng yếu.
Thanh Hương (trái) và NSB Thu Hà trong một cảnh quay.
Là một nhà giáo, nghệ sĩ Thu Hà đã dày công tái hiện nét ngọt ngào, thanh lịch của người cao tuổi Hà Nội. Cô giáo điềm đạm, nhẹ nhàng và không to tiếng với ai. Cô không chỉ yêu thương con trai mà còn quan tâm đến hàng xóm, đồng đội và bạn bè. Khi phải rời xa ngôi nhà thân yêu của mình để đi tản cư, cô ấy hụt hẫng, buồn bã và tràn đầy quyết tâm: “Không tiếc máu thịt, tin tưởng trao cho mình tất cả.” … “Vai diễn trong vở Phản ánh đầy đủ hình ảnh Hà Nội thời bom đạn, là người công nhân Nhâm chăm chỉ vừa lao động sản xuất, vừa sẵn sàng chiến đấu bảo vệ thủ đô, người đứng đầu thành phố lắm lời, nhân hậu, luôn sẵn sàng truyền bá chủ trương, chính sách dân tộc mọi lúc mọi nơi, ca sĩ Thúy Hà từng sống trong nhung lụa nhưng cô vẫn lên đường ra chiến trường phục vụ, điều này cũng tái hiện không khí sôi động của Burundi, thời kỳ tài trợ, người dân dùng gạch mua gạo, xếp hàng mua vé …
tại đây Trong không khí bi thương ấy, tác giả vẫn dệt nên những chi tiết thơ, tiêu biểu cho vẻ đẹp tâm hồn của người Hà Nội, nếu Hà Nội tàn mà chỉ ngửi thấy mùi hoa sữa thoang thoảng, người ta sẽ nhớ ngay đến những kỉ niệm xưa, tác phẩm cũng sử Chopin, Mozart’s tanka và Eduardo di Capua’s song “O Sole Mio” (Mặt trời của tôi), một nhân vật lãng mạn và rung động của La Mã cổ đại. Bài hát chính của vở kịch “The Hanoi Man” ( Nguyễn Đình Thi) đã khắc họa những con người Hà Nội anh hùng nhưng cũng rất đa tình, tinh thần ấy được thể hiện qua những dòng văn của nhà văn Nguyễn Thi: “Hà Nội rực lửa, nhưng Hà Nội vẫn nở, hoa nở trong hầm” (theo Phóng sự từ Hà Nội, ta đánh Mỹ của cố nhà văn Nguyễn Thị Tuân).
Trong một trận chiến cam go, tình yêu giữa Phước và Thúy Hà là một cuộc chạy trốn lãng mạn, làm giảm bớt không khí bi thương của vở kịch. Sau bao hiểu lầm, họ gặp lại nhau, tuy nhiên tình cảm cá nhân vẫn tạm gác lại tình quê, kết thúc vở kịch, Phước đưa Thúy Hà ra bến xe để cô đến điểm hẹn chuẩn bị vào chiến khu.
Thành phố Hội trường do cố nhà văn Xuân Trinh viết năm 1973. Nhà hát lớn Hà Nội được khởi công xây dựng từ tháng 8 năm nay, tác phẩm sẽ tham gia Liên hoan Sân khấu Thủ đô lần thứ III sắp tới.
Cố nhà văn Xuân Trinh ( Xuân Trinh, 1936-1991) là một trong những nhà viết kịch tiêu biểu của Nhà hát kịch Việt Nam Hiện đại, tên tuổi của ông gắn liền với các tác phẩm như Bạch đàn, Nửa buổi chiều, Mùa hè trên biển Ông là Phó Tổng thư ký Hội Nghệ sĩ Sân khấu Việt Nam, Tạp chí Kịch nói Chủ tịch kiêm Giám đốc Nhà xuất bản Kịch nghệ, năm 2001, ông được Nhà nước trao tặng Giải thưởng Văn học Nghệ thuật Thành phố Hồ Chí Minh.