-Một số người nói rằng bạn đang ngược đãi bản thân. Người trong cuộc nghĩa là gì?
Họa sĩ Thành Chương. Ảnh: TTO .
– Đối với họa sĩ bình thường, kể cả họa sĩ, đề tài chỉ là cái cớ: Bùi Xuân Phái vẽ phố này, Nguyễn Tư Nghiêm vẽ các điệu múa cổ … Chẳng qua là họ cho anh xem. Cái cớ, bố cục, tư duy và quan niệm nghệ thuật của tùy bút. Tôi cũng tự vẽ chân dung, lợi ích của việc tự vẽ chân dung là gì? Hầu như tất cả các tác phẩm của Thành Chương đều dựa trên chủ đề này?
– Trong hội họa, tự họa chân dung vừa đơn giản vừa khó. Thật dễ dàng, bởi vì khi tôi vẽ bản thân mình, tôi đã biết những người mới nổi của tôi, con người, đường nét, kết cấu … tôi mặc nó thế nào.
Vẽ chân dung của người khác, dù thoải mái đến đâu, nó cũng phải chiếm một tỷ lệ nhất định so với mô hình (chẳng hạn như bản vẽ kỹ thuật). Điều này có nghĩa là khi bạn đặt bút lên, cảm giác “bạn có thích người mẫu không” sẽ chi phối bạn. Nếu chính mình vẽ tranh, đương nhiên tự do tuyệt đối sẽ không có cảm giác khó chịu như vậy.
Nhưng cái khó của tự họa chính là khuôn mặt của tôi như vậy, nếu không khéo tôi lại dễ dàng lặp lại. Làm sao để vẽ được hàng trăm, hàng nghìn (nếu không muốn nói là hàng nghìn) đồ họa sao cho không giống mà vẫn có mặt, quả là rất khó. Nếu bạn không có một nghề nghiệp ổn định và không có đủ khả năng sáng tạo, thì bạn chỉ không biết vẽ gì.
– Bạn muốn lặp lại bao nhiêu lần trong quá trình vẽ? – – – nó không thể được giúp đỡ. Cùng một chủ đề, vẽ yếu là tốt nhất, hàng chục người vẽ đúng nên vẽ lại .—— Bạn đổi chủ đề như thế nào để cập nhật hoặc thay đổi diện mạo của tôi?
– Tôi nghĩ rằng một nghệ sĩ, một nhạc sĩ, một nhà văn đã khám phá và định hình phong cách của mình, muốn thay đổi và khám phá thì luôn phải dựa vào cái “trục” này. Mọi người thường hỏi tôi tại sao tôi không từ bỏ các phương pháp cũ. Mỗi người là một thế giới độc lập, nhưng không phải ai cũng biết mình độc lập như thế nào.
Mãi mãi tiến về phía trước sẽ tìm được thứ của riêng mình, đương nhiên phải tìm kiếm và không lặp lại. Không chỉ ở Việt Nam, mà ngay cả những nghệ sĩ vĩ đại nhất thế giới, khi tìm được phong cách riêng, họ thường tập trung đào sâu và phát triển phong cách để mọi người có thể nhận ra ngay khi xem tranh. Tôi là thế này, tôi đã tìm thấy chính mình, vậy tại sao lại buông bỏ chính mình?
– Bạn có thể “làm đẹp” cho mình trong hình không?
– Ý tôi là: Nghệ thuật không bao giờ đau khổ, nghệ thuật chỉ là cái đẹp. Ngoài ra, mỗi bức ảnh đều thể hiện suy nghĩ, cảm xúc và phong cách nghệ thuật của cô ấy nên phải chỉn chu.
– Bạn thường có ý nghĩa gì đối với người xem qua mỗi bức chân dung tự họa?
Tôi hy vọng mọi người có thể hiểu đúng và chính xác về tôi, thay vì hiểu quá rõ về tôi như nhiều người vẫn nói. -Tác phẩm của Thanh Chương.
– Nghệ sĩ nào là chủ của anh ấy? — Picasso. Đúng như những gì tôi đã nói ở trên: Khi nghệ sĩ “tìm thấy tôi”, họ sẽ nắm chặt không buông. Nhưng cũng có những nghệ sĩ rất mạnh mẽ, có thể sáng tạo nghệ thuật bằng những ngòi bút khác nhau như trừu tượng hay hiện thực thông qua trường phái lập thể hoặc in ấn … Bên cạnh đó là hàng chục chủ đề khác nhau. Tôi vẫn nhận ra tác giả.
Các nghệ sĩ đạt đến mức độ chuyên nghiệp này trên toàn thế giới đều dựa vào chính những ngón tay của họ. Picasso là một ví dụ. Có thể một số nghệ sĩ cho rằng những ý tưởng của Picasso đã lỗi thời và không hiện đại trong trào lưu nghệ thuật hiện nay, nhưng tôi muốn nói đến tinh thần đa nguyên của một người. Tôi muốn học điều này và làm việc một cách có ý thức.
– Nhưng hầu hết những thứ được mang ra bàn vẫn là chân dung tự họa, ngoại trừ tranh trâu – nhưng như lời đồn, chuyện này cũng bắt nguồn từ tuổi tác. bạn nói gì?
– Em tuổi Giáp Tý. Trong tranh của tôi không chỉ có ký họa, trẻ em và bò rừng mà còn có phong cảnh, tĩnh vật, tranh khỏa thân và cả tranh sex … nhưng mọi người không biết, vì đây là công trình nghiên cứu và thử tài của tôi. -Sau tất cả những thí nghiệm này, bạn sẽ thu được gì?
– Tôi cũng là một người mạnh mẽ, vì dù không vẽ chân dung tự họa, tôi chỉ nhìn nét vẽ và dùng cách phối màu … Mọi người vẫn nhận ra đây là một bức tranh thơm.
– Bạn làm phiền nhất điều gì?
– Sự tầm thường của cuộc đời, tôi ngày càng cảm nhận rõ ràng hơn. Sau khi tôi đi, tất cả những gì tôi cưỡi, chiến đấu và đau khổ đều trở nên vô nghĩa.
– Còn cách cư xử của lâu đài đối với cuộc sống?
– Hãy chấp nhận suy nghĩ rằng chất lượng cuộc sống là như vậy, và cố gắng hết sức để cuộc sống của bạn có ý nghĩa. Những gì tôi làmThật là điên rồ, mặc dù nhiều người không còn nói tôi điên và làm phiền tôi nữa, nhưng tôi vẫn để lại ước nguyện khi tôi ngừng xây dựng Việt phủ, mặc dù tôi vẫn để lại mọi thứ cho ngày mai. Q. Thanh Chương. Ảnh: Y Ban .
– Tại sao phần lớn các bạn tự chụp chân dung đều bị hụt chân?
– Vì bản chất con người. Câu chuyện diễn ra như thế này: ai đó đã mua hơn 10 bức ảnh tự chụp của tôi cùng một lúc. Tôi ngạc nhiên hỏi anh tại sao lại mua nhiều bức chân dung tự họa của tôi như vậy, nhưng cái gì không buồn sẽ khiến người ta cảm thấy buồn và cô đơn … Anh nói: “Những bức ảnh này do chính anh vẽ, nhưng chính anh nhìn thấy, anh đã mua. Đây là để tặng vợ tôi cho vợ tôi để tôi hiểu tôi hơn. “
Nhiều người mua tranh của tôi. Tôi rất nhớ mọi người, nhưng tôi không nhớ rằng mọi người là bình thường chứ không phải đàn ông Câu chuyện khiến tôi nhớ mãi. Trong nghệ thuật luôn tồn tại nỗi buồn, nói phom là nỗi buồn đẹp.
– Bạn có ý kiến gì về bức chân dung của hạnh phúc?
– Tôi không còn chân dung tự họa nữa và tôi đang bán nó. Tôi có một hành trình rất thú vị: phòng tranh đã mua lại tôi, khách hàng đã mua lại phòng tranh, khách hàng trả lại phòng tranh và phòng trưng bày đã trả lại tôi. – Bốn hoặc năm người như thế này buộc tôi phải nhìn lại, và trong bức ảnh này, tôi thoáng thấy một tinh thần tự mãn, thanh cao … nhưng dường như ở một mức độ nào đó, tinh thần này đã thấm sâu vào tranh của tôi. Người mua tranh về nhà vì thích tên để nhận ra cái ác khí mà chúng mang về. Cuối cùng, tôi phải xóa bức tranh.
– Cuộc sống hiện tại của Qingzhong trầm lắng hơn trước. Điều này ảnh hưởng đến bức tranh của bạn như thế nào?
– Cũng có một cảm giác cô đơn vốn có nhưng sống động hơn. Mọi người đều là người khác.
(Pháp luật và Xã hội)