Đoàn Công Tính: “Thấy ảnh bộ đội vẫy dây không tỉnh”

-Trong những ngày qua, bạn phản ứng thế nào trước những bức ảnh gây tranh cãi?

– Trong cuộc đời làm nhiếp ảnh gia, tôi gặp rất nhiều rắc rối liên quan đến công việc. Có trường hợp nhiều người xưng là người trong ảnh của tôi dẫn đến mâu thuẫn, cãi vã. Tôi cũng đã nghe rất nhiều ý nghĩa xúc phạm Hầu hết các bức ảnh chiến trường của tôi đều do họ tổ chức. Tôi nghĩ ghen ghét, đố kỵ và nói xấu nhau là điều không thể tránh khỏi trong giới nghệ sĩ nên tôi không bận tâm. Ngay cả nhiếp ảnh gia người Đan Mạch Stjerneklar, tôi nghĩ anh ấy có một tầm nhìn khác với tôi, vì vậy anh ấy đã chú ý đến bức ảnh này trong vô số bức ảnh mà anh ấy thích khi đọc cuốn sách “Moments”. Nhưng đây là một sự cố rất đáng tiếc, khiến tôi rất buồn và suy nghĩ trong nhiều ngày.

Tôi xác nhận rằng, ngoại trừ hình ảnh những người lính Trondson đang vẫy dây phía trên thác nước, tôi không can thiệp vào bất cứ thứ gì khác trong các bức ảnh khác của mình. Trong mọi trường hợp, hầu hết các tác phẩm của tôi đã hoàn thành nhiệm vụ lịch sử và để lại một số giá trị cho thế hệ mai sau.

Bức ảnh gây tranh cãi, do tác giả Đoàn Công Tính chụp. Ảnh: MaydayPress .

– Bạn giải thích gì cho sự việc này?

– Thực chất, nội dung trong ảnh là ảnh thật ngoài đời, hoàn toàn không phải như nhiều người nói. Thác nước và những người lính được miêu tả là có thật. Tôi chụp bức ảnh này ở dãy Trường Sơn ở ngã ba Quảng Bình và Quảng Sâm vào đầu mùa mưa năm 1970. Sau đó, các thác nước dội ngược mạnh đến mức ánh sáng của chúng chiếu sáng bức ảnh ngược sáng. Vì vậy, khi tôi gửi email, báo Quân đội nhân dân đã từ chối đăng do không rõ nguồn gốc. Có vẻ như nó được in vào năm 2001. Mình biết đây là ảnh có sự can thiệp của Photoshop nên các bạn tiếp tục chơi nhé. Tôi chưa bao giờ công bố bức ảnh này trên các phương tiện truyền thông trước khi được treo trong triển lãm “Perpignan Visa” năm 2014. Tôi thậm chí đã đến Thụy Điển, Nhật Bản, và sau đó là nước này ba lần, nhưng tôi chưa bao giờ cho thấy những người lính Trường Sơn đu dây trên thác nước.

Những năm gần đây, khi tôi trở lại, tôi nên bối rối trước sức ép và vụ nổ của bom. Một niềm đam mê chết người với chiến tranh. Trao đĩa CD ảnh, trong đó có một người lính Trường Sơn đu dây trước thác nước và trao cho anh Patrick Chavel, đây là dấu hiệu khiến tôi bối rối. Trước đó, tôi luôn biết rằng ảnh chỉ dành riêng cho mình.

– Khoảnh khắc khi anh ấy chụp bức ảnh “Những người lính Trusson ném dây trên thác nước” như thế nào?

– Đây chỉ là một trong rất nhiều khoảnh khắc chiến tranh mà tôi đã ghi lại khi tôi nhìn thấy một nhóm lính đi ngang qua tôi và phóng xe qua con dốc. Trên thực tế, có sáu người lính trong bức ảnh gốc. Trong cuộc mít tinh, một trong hai chiến sĩ đứng ở đầu dốc, bị cắt ngang bên phải.

Khi tôi chụp ảnh, tôi đã rất xúc động. Vì người trong ảnh là người mà tôi không biết. Sau đó, tôi được biết rằng trinh sát đang đi đầu. Tôi đã chứng kiến ​​người lính nhỏ bé, nhưng có đủ can đảm để đối mặt với thiên nhiên tàn khốc và hùng vĩ, tôi chọn một góc thấp và lấy máy ảnh. Trong bức ảnh này, tôi đã thực hiện hai bộ phim. Khi tôi ở ngôi nhà cũ, nhiều bộ phim từ thời đó đã bị hư hỏng. Tôi thích bức ảnh này, vì vậy cố gắng in nó để giữ nó. So với các tiêu chuẩn nhiếp ảnh thời đó, nó không thành công vì không rõ mặt nhân vật. Có lẽ ở phương Tây, họ thích phong cách này nên họ treo nó lên. Tôi không ngờ ảnh lại đóng một vai trò lớn như vậy.

Quay phim Đoàn Công Tính chỉ ra 2 tấm phim hư hỏng trong phim và đăng “Hình ảnh lính Trusan đu dây trong thác nước nhỏ”. Ảnh: United States .

– Theo bạn, tiêu chuẩn cho ảnh chiến tranh là gì?

– Ảnh chiến tranh phải đảm bảo các yếu tố: chụp được sự việc vừa xảy ra, rõ ràng là có khói, lửa, đổ nát, chết chóc (mặc dù đây là điều không mong muốn). Điều quan trọng nhất trong bức ảnh là lòng người. Mỗi người trong số các phóng viên chiến tranh tốt hơn vì họ có thể nhanh chóng chạy về phía trước để nắm bắt hiện tại. Đôi khi, hai phóng viên thực hiện hai bức ảnh khác nhau chỉ cách nhau vài phút.

– Những khó khăn và thuận lợi của phóng viên chiến trường là gì?

– Chiến trường nhà báo không khác gì những người lính chiến đấu ngoài tiền tuyến. Điều khác biệt là việc đi của nhà báo khó hơn so với người lính. Những người lính có thể ẩn nấp, ẩn nấp, né tránh và né đạn để chọn thế chiến đấu tốt nhất, trong khi các phóng viên phải trực tiếp giải quyết những việc này để có được những bức ảnh đắt giá.Giá ghi lại những khoảnh khắc lịch sử. Tôi thấy một nhiếp ảnh gia đã chết ngay lập tức vì máy móc quá nặng để tránh quả bom hình cầu. Có một lỗ thủng trên màng nhĩ của tôi, sức ép của bom và tử vong và thương vong đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến thần kinh của tôi. Nếu trận chiến của tôi kéo dài, tôi thường phải lau ảnh ở tầng hầm phía trên máy bay địch. Sau khi quay xong đoạn phim ngắn, tôi phải quay lại phòng biên tập tin tức ở Hà Nội để thực hiện bộ ảnh và phóng sự. Tôi có 3 kỷ lục trên báo “Quân đội nhân dân”: tốc độ từ trận địa về phòng tin tức nhanh nhất, kỷ lục về trang chủ của tờ báo, và là phóng viên ảnh duy nhất vào thành Guangsan trong 81 ngày đêm. .

Bức ảnh “Bộ đội Trường Sơn đu dây trên thác” của tác giả Đoàn Công Tính treo tại nhà riêng và các bức ảnh khác trên chiến trường. Ảnh: Mỹ .

– Khi rời chiến trường, nhiếp ảnh của anh đi đâu?

– Sau vài năm yên ổn, tôi chuyển đến Viện Sử học. Tôi đã nghỉ hưu năm 40 tuổi. Nhờ năng khiếu chụp ảnh, tôi có thể phụ giúp gia đình và lo cho hai con ăn học khôn lớn. Tôi có rất nhiều công việc liên quan đến nhiếp ảnh, từ chụp ảnh ở các tỉnh phía Nam đến chỉnh sửa các điểm tinh tế trên ảnh cũ, khách hàng yêu cầu khôi phục lại những điểm này. Những năm gần đây, do sức khỏe không tốt nên tôi xin nghỉ việc ở nhà đọc sách và đi dạo cùng bạn bè.

Nhiếp ảnh gia Đoàn Công Tính, sinh năm 1943 tại Nam Định, là phóng viên báo “Tổ Nhân dân”, Hội viên Hội Nhà báo Việt Nam, Hội viên Hội Nhiếp ảnh Thành phố Hồ Chí Minh, Hội viên Hội Nhiếp ảnh Việt Nam và Hội Nhiếp ảnh Nghệ thuật Quốc tế Thành viên câu lạc bộ. Ông đã giành được nhiều giải thưởng nhiếp ảnh trong nước và quốc tế liên quan đến nhiếp ảnh chiến tranh.

Một số tác phẩm của anh đã được trao giải: – “Chụp căn cứ Maodao” -Tổ chức quốc tế OIJ phóng viên đoạt huy chương vàng- “Trên đường hành động”: Giải thưởng ACCU (khu vực Châu Á – Thái Bình Dương), giải nhất của Hội Mỹ thuật Hà Nội- “Trong Núi không tên ”: Giải Nhất của Hội Báo chí (1973) – Giải Nhì của Hội Nghệ sĩ Nhiếp ảnh Việt Nam (1971). – “Đạt”: Giải nhất của Bộ Chính trị (1970). – “Nụ cười người cao tuổi”: Đoạt giải Văn nghệ của Tạp chí Văn nghệ Quân đội (1972) … Sách ảnh “Khoảnh khắc”: Giải Xuất sắc Hạng A (Hội Nghệ sĩ Nhiếp ảnh Việt Nam – Giải thưởng Nhiếp ảnh Châu Á lần thứ 5 (Thành phố Sagamihara, Nhật Bản, 2005)) , Đạt Giải thưởng VHNT Quốc gia (2007) -Xem thêm: Một số bức ảnh chiến tranh của tác giả Đoàn Công Tính-Made in USA

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *