Các ca sĩ đang chật vật kiếm sống

Hát thơ hay hát tuồng là tên gọi khác của nghệ thuật du nhập vào Việt Nam vào khoảng thế kỷ XIII. Nhiều học giả sau này cho rằng nghệ thuật hát bội của Việt Nam có nhiều nét tương đồng với kinh kịch của Trung Quốc. Có rất nhiều đạo cụ và tiêu chuẩn về cách vẽ mặt, trang phục sặc sỡ, cách thở, đánh võng, lồng tiếng, cách hát và cách hòa giọng.

Theo một số lượng lớn các tài liệu nghiên cứu, Đào Duy Bạn là một nghệ thuật Việt Nam đặt nền tảng của phong tục dân gian cổ đại. Khi du nhập vào nước ta, đàn Bội được coi là nặng hơn tính thực, ước lệ và khuếch đại. Trước khi các vở tuồng, nhạc kịch cải lương và các loại hình biểu diễn khác xuất hiện, hát bội là món ăn tinh thần không thể thiếu của người dân Nam Bộ. Lịch sử hát Bội ghi lại nhiều soạn giả nổi tiếng, như Đào Tấn, Bùi Hữu Nghĩa, Hoàng Châu Ký … Những vở diễn như vậy đã đánh thức trái tim khán giả, như Nguyệt Cô hóa cáo, Phụng Nghi Đình, Kỳ Lan Anh, Tả Bật Đình giảm Tả, Quan Công Tử Bình …

nghệ nhân Bá Hùng, Thanh Thủy trong lễ cúng Kỳ yên tổ chức tại nhà công An Sơn, TX.Thuận An, TP Bình Dương.

Đầu thế kỷ 20, do không cạnh tranh được với opera và kịch nói, opera dần mất đi sức hấp dẫn đối với khán giả. Giáo sư Chen Wenxi từng nói về sự thoái trào của hát bội: “So với Cải lương, câu chuyện về các nhân vật trong hát bội không còn là chủ đề sát với chủ đề nữa. Kịch hóa và các loại hình phát sóng trên truyền hình. Các loại hình nghệ thuật truyền thống trong đó có ca hát dần trở thành xu hướng chủ đạo. Dần dần. Làm phai mờ ý thức của công chúng. Dưới sự can thiệp của đạo diễn và máy móc, những loại hình này rất dễ bị so sánh với các loại hình nghệ thuật. Tính hiện đại khác với nhu cầu của khán giả trẻ và ngày càng nhẹ nhàng hơn. “

Hiện tại , Tiếng hát hầu như không có nền tảng biểu diễn trên sân khấu chuyên nghiệp Nhà hát TP.HCM đã đóng cửa từ năm 2010.

Sự suy tàn của opera đã dẫn đến một cuộc sống khó khăn trong ngành. Hàng năm, hơn 30 nghệ sĩ của Nhà hát Nghệ thuật Thành phố Hồ Chí Minh nhận một số suất diễn ở các lễ, chùa, mức thù lao từ 70.000 đồng đến 150.000 đồng. Nhiều lần trong năm, lương và phụ cấp không đủ sống, người nghệ sĩ phải lao động chân tay để kiếm sống. Khi khán giả ngày càng thờ ơ với ca hát, họ không khỏi phàn nàn.

Hạn chế tối đa việc hát trong các buổi lễ chùa, miếu thay vào đó là các tiết mục múa dân tộc. . Nhàn phi hoặc cải lương. Nghệ sĩ Hữu Lập, nghệ sĩ Minh Sến cho biết: “Bây giờ, liên hoan mời một nghệ sĩ cải lương nổi tiếng tham gia, họ đã hát cùng tôi 10 triệu bài trong hơn sáu tháng. Sau cải lương, Họ đưa đi hết rồi, mấy cụ già vẫn mặc kệ xem hát, nhìn khán giả hò hét nhắm mắt, cứ như là sở thích gì đó… xấu hổ lắm ”- Nghệ sĩ trẻ Ngọc. Hiếu (học trò Bảy Phước Ball) thăng hoa cảnh đời thực và cảnh chùa. Công việc chính của tôi là nhận bàn trong khách sạn gia đình.

Cởi chiếc nón lá oai phong, nghệ sĩ hát bội trở thành Bóng Bảy Phước, hậu duệ của ba đời tuồng cổ, đứng trên sân khấu, khi tuồng bỏ đi, quay vào vũ trường để hát, múa và đào tạo đệ tử. Bảy Phước nói “Múa kiếm, thổi lửa… không thể cạnh tranh được với các cao thủ nghiệp dư.” Các xã, miếu bây giờ thích Cải lương lắm. Nơi nào mời các nghệ sĩ cải lương nổi tiếng về biểu diễn thì nơi đây đã chứng tỏ được uy tín và tiềm lực kinh tế của mình. “Chúng tôi cũng cố gắng học hỏi từ giọng ca cải lương Hò Hống để thích nghi với hoàn cảnh lúc bấy giờ nhưng cũng chỉ có được những chương trình quái đản. Với hàng chục người thì tốn hàng chục triệu đồng”

— – Hằng ngày, nghệ sĩ Bảy Phước và con gái mưu sinh bằng nghề bán nước mía. Mẹ và hai cháu trai thuê một căn phòng trọ rộng khoảng 30m2 trong con hẻm nhỏ đường Lê Văn Lương, quận 7. – Nghệ nhân Năm Thầu .

Có người chọn làm y phục Nhà hát tuồng cổ cũng được đồng nghiệp sử dụng Ông Võ Công Khanh (tên thường gọi Năm Thâu) là một trong số ít nghệ nhân tuồng nổi tiếng Vĩnh Long theo ông. Nghề nghiệp. Diễn của các đồng nghiệp mỗi mùa thay đổi nên công việc này không mang lại nhiều thu nhập cho anh. “Tôi đầy nỗi nhớ về công việc và tôi không muốn nó trở thành phương tiện kiếm sống,” anh nói. .

Ông Bahong, nghệ nhân của phái đoàn Longpeng nổi tiếng cho biết:Mọi người đã đến rạp hát và rạp hát. Có người buôn thúng bán bưng. Tôi bắt xe ôm ở ngã tư cầu Fulong trên quốc lộ 13. Bây giờ có rất nhiều công nhân sau giờ làm việc và công nhân sau giờ làm việc. Mỗi ngày, anh cũng giành được vài lần bán dâm, anh có năm vạn, đủ duy trì cuộc sống một ngày. “Ta đi khắp nơi, cờ rủ xuống, ai cũng run, ai cũng run, vung gươm đi mở mang đất nước, đánh tan quân thù. Nhưng tôi chỉ là xe ôm. Cuối phố này, cuối chợ, thậm chí không có một ngôi nhà nào. Mỗi khi đi xem biểu diễn, tôi thường ở trong chùa ”, nghệ nhân già than thở – – Nghệ nhân Bahong Houjie, huyện Dân Phú, TP.HCM, kiếm sống và nuôi hai đứa trẻ cũng vậy. Khi đồng nghiệp hiện tại mời đi hát, cô đóng cửa thu dọn đồ đạc bước lên sân khấu bày tỏ nỗi nhớ nghề, biết lương không bằng bán cà phê một ngày.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *