Tranh của Đặng Xuân Hề.
Năm 20 tuổi, tranh của anh đã rất già. Sự tiếp xúc và nghiên cứu của các họa sĩ cao cấp như Chen Zhuohao, Nguyễn Quan, dịch giả Dương Tường và những người khác ở Việt Nam đã thay đổi cơ sở của các họa sĩ. Đặng Xuân Hòa sử dụng ngôn ngữ biểu cảm để định nghĩa phong cách hội họa của ông – trừu tượng, chồng chéo, xen kẽ các hoa văn quen thuộc theo tinh thần truyền thống. Hình ảnh đẹp không chỉ là điểm mạnh của các tác phẩm được chọn, mà còn là điểm yếu ban đầu, bởi vì đôi khi tính nguyên bản sẽ hạn chế tính biểu cảm và tính xác thực của tác phẩm.
Vào nghề từ đầu những năm 1980, đây là thời kỳ kinh tế xã hội khó khăn nhất, tranh của Xuân Hà thể hiện rõ dấu ấn của sự trang trọng. Trong bức tranh chân dung, họa sĩ muốn vẽ vẻ đẹp hình tròn của mỗi nhân vật và gợi lên sự biến dạng của mỗi số phận. Trong các bức tranh khác, ông đã sử dụng nhiều họa tiết khác nhau, như cá, mèo, đền, gốm, hoa … Những họa tiết này đã thay đổi nhiều chiều trong một không gian gần như phẳng, nhưng màu sắc thay đổi và độ nhạy đa chiều. – Trong những năm qua, Dangdang Xuanhe đã tham gia các triển lãm với quy mô khác nhau và trở thành đại diện cho hội họa Việt Nam đương đại.
(Theo Nghệ thuật Mỹ)