Nhiếp ảnh gia Duy Anh.
– Làm thế nào để bạn chụp ảnh? -Tôi nhớ lần đầu tiên tôi tiếp xúc với máy ảnh mà chị gái tôi cho tôi mượn, sau đó tôi tìm những cuốn sách để dạy cho chính mình, và rồi tôi hét lên. Các studio ảnh địa phương rất quen thuộc với việc học và học. Sau đó, tôi đến một trường học ở một vùng xa để chụp ảnh những tấm thiệp 3×4 cm và làm những bức ảnh kỷ niệm cho các học sinh. Hình ảnh xấu nhiều lần, thậm chí bị hỏng, không tráng. Vào mùa hè năm 1982, một bước ngoặt lớn đã xảy ra trong cuộc đời tôi. Lúc đó, tôi đã đến Đoàn Thanh niên Thơ của tôi và yêu cầu dạy cho những người trẻ tuổi về guitar, nhưng tôi đã không làm thế. Vì vậy, tôi đã mạo hiểm để mở một khóa học nhiếp ảnh, mặc dù khả năng chụp ảnh của tôi vẫn còn ngu ngốc, tôi chỉ nắm vững lý thuyết và thậm chí không biết cách phát triển ảnh đen trắng. Lúc đầu, khi tôi nghĩ về việc dạy trẻ em, nhiều người lớn (kỹ sư, bác sĩ và phó hiệu trưởng trường trung học) làm tôi toát mồ hôi. Tôi rất sợ, vì vậy tôi đã tìm kiếm và đọc sách ngày này qua ngày khác, sau đó tìm các tờ báo minh họa của Liên Xô (cũ) và Đức để xem các bức ảnh. Tôi bắt đầu chụp ảnh bằng xe đạp trong nước. Năm 1987, tôi tham gia tờ báo Ap Bac. Đây là cơ hội tốt để tôi đắm mình vào nghệ thuật và thể hiện ước mơ của mình.
– Giấc mơ có quan trọng không? -Một phóng viên từng hỏi tôi có muốn không, nếu có thông tin chi tiết hơn trong quá khứ, Duy Anh sẽ chụp ảnh. Tôi yêu cầu anh ấy viết bởi vì tôi hy vọng rằng các nhiếp ảnh gia đã đọc được một thời gian sẽ có động lực. Trong cuộc sống này, điều quan trọng nhất là biết cách mơ ước. Tôi không mong đợi sẽ giành được một giải thưởng quốc tế (ACCU) tại Nhật Bản.
(Phụ thuộc vào công việc)