Nguyễn Quang Thiều- Tranh “Tay ngang”

Màu, đội mũ rơm sau lưng. Anh ta trông giống như một người ăn xin trên núi. Không giống như nhiều nghệ sĩ piano dựa vào ghi âm điện tử, những người chơi sáo mù chỉ đeo một cây sáo trúc. Khi anh ấy đi ngang qua chỗ ngồi của nhà văn, anh ấy chơi một bài hát dân ca. Khi người đó chuẩn bị ra về, Nguyễn Quang Thiều (Nguyễn Quang Thiều) kéo ghế mời ngồi, chủ động bật bài hát yêu thích. Nguyễn Quang Thiều nhìn anh lùi lại, đứng cạnh gốc bàng mùa đông lá đỏ, giương cao thổi sáo, anh nói anh đã nhìn thấy một đôi mắt khác vừa hé mở. Khi ấy, nhà thơ phải chịu nhiều điều trái ý trong cuộc sống. Tiếng sáo bay bổng, xóa tan mọi muộn phiền trong suy nghĩ của nhà thơ. Vài ngày sau, Ruan Guangxi quay lại quán cà phê, nhưng không thể nhìn thấy người đàn ông mù. Bức tranh này đã trở thành nỗi ám ảnh của anh, và nó không ngừng xuất hiện trong tranh của anh.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *