Họa sĩ trẻ Lê Võ Tuấn bên tác phẩm của mình. Ảnh: T.C.
Lê Võ Tuấn sinh ra trong gia đình có bố là họa sĩ Lê Anh Tấn, từ nhỏ anh đã bén duyên với hội họa. Trưởng nhóm cho biết: “Từ nhỏ nhìn thấy tranh của anh ấy, anh ấy cũng vẽ”. Trong 8 năm qua, họa sĩ trẻ Lê Võ Tuấn đã tham gia 7 cuộc triển lãm. Sau triển lãm Tôi thấy một điều kỳ diệu ở TP.HCM năm 2004. Anh mạnh dạn tiếp tục tổ chức triển lãm tại Mai Gallery.
Chàng họa sĩ trẻ cho biết: “Cuộc sống ở Sài Gòn đã thay đổi mọi thứ đối với tôi. Suy nghĩ, lối sống, bạn bè và sự sáng tạo của tôi cũng thay đổi. Đây dường như là câu trả lời cho cuộc sống hiện tại của tôi.” Các tác phẩm và 5 bức tượng. Tuấn sử dụng màu sắc mạnh mẽ và thô sơ trong nét vẽ của mình để làm chủ đề cho bức tranh Tôi đi tìm bóng tôi, anh cũng lấy tên tác phẩm làm chủ đề triển lãm. Hình ảnh một người bị tách làm đôi, bên trong bị xé toạc. Anh ấy giải thích trong một lần tắc đường rằng anh ấy đã nhìn thấy viên đạn bị biến dạng bị giẫm lên, và có vẻ như anh ấy cũng đã giẫm phải bóng của ai đó vì anh ấy để ý thấy bóng của người đó nhiều hơn vào ngày hôm đó. Một đêm nọ, trên một con phố vắng, anh nhìn thấy những bóng tối cũng bị biến dạng kỳ lạ dưới ảnh hưởng của cột đèn (một loại ánh sáng nhân tạo). Cảm giác như phải rời quê hương và đến một đất nước mới, điều đó đã thôi thúc anh tạo ra những tác phẩm này trong vòng một năm.
Ngày đầu tiên vào Sài Gòn làm việc cho một công ty thiết kế quảng cáo, nhưng anh cảm thấy bị mắc kẹt và tự giải thoát mình khỏi nghề này để tập trung cho hội họa. Trong khoảng thời gian này, Tuấn đã bán được 10 bức tranh và sống một mình. Nó giúp Tuấn già đi trong suy nghĩ, hình ảnh bản thân và sáng tác.
“Em đi tìm bóng anh” của Lê Võ Tuấn.
Nơi giao thoa giữa trời và đất là một bức tranh tuyệt đẹp, mang cảm giác của một người hành thiền, giữ bình tĩnh và điềm tĩnh trong mọi việc, tập trung nhìn trời đất. Trời và đất là một phần của sự hòa hợp, không phải là hai phạm trù riêng biệt. Khoảnh khắc tĩnh lặng đến như thế nào. Với nụ cười đẹp, đây là nụ cười hồn nhiên của ba đứa trẻ. Bơi lội tái hiện hình ảnh những em bé đang bơi trên sông, những kỷ niệm khó phai, buộc người xem phải suy nghĩ. Đặc biệt trong tác phẩm lớn nhất “Mặt trời”, họa sĩ đã khắc họa hình ảnh hai đứa trẻ được ánh nắng bao bọc vòng tay, trong sáng và hồn nhiên.
Dưới nền hoa văn sử dụng màu sắc nguyên bản, không gian ba chiều và không muốn học trong trường lớp, Tuấn hy vọng sẽ thể hiện được sự tự tin, mạnh dạn của các bạn trẻ, nhưng không thô bạo mà phải suy nghĩ và thể hiện một cách cẩn thận. xem xét. Ngoài ra, các tác phẩm anh yêu thích nhất là tranh trên giấy dó như: Chồng rơm và những đứa trẻ, bản tình ca thứ hai, bản tình ca thứ ba, bản tình ca thứ tư … vì chúng là kinh đô Huế được vẽ vào ban ngày thời xưa. Những bản tình ca gắn kết những câu chuyện tình yêu với nhau và tạo nên sự đồng điệu tuyệt vời. Anh nói: “Trong cuộc triển lãm này, tôi định sử dụng giấy làm chất liệu chính, nhưng tôi luôn quay lại với sơn dầu.”
Giấy tạo cho nó một phong cách sâu sắc hơn, không lộng lẫy. Nó sáng bóng và đẹp như một bức tranh sơn dầu. Anh thẳng thắn nói: “Những bức tranh mộng mơ tôi tạo ra ở một thành phố ồn ào rất khác với những bức tranh mộng mơ tôi tạo ra ở Huế.”
Triển lãm kéo dài đến ngày 4 tháng Chín.