Tranh của Joe Fyfe .—— Mười hai bức tranh trong cuộc triển lãm được vẽ trong hoàn cảnh nào?
– Tôi đã hoàn thành ở TP.HCM trong hai tuần. Nó có một ý nghĩa đặc biệt vì từ lâu tôi đã ngưỡng mộ Việt Nam-một đất nước độc lập cao, và theo tôi được biết thì nó chịu ảnh hưởng khác nhau của Phật giáo và Thiên chúa giáo.
Anh ấy đã hoàn thành bức ảnh trong thời gian ngắn nên nhiều người cho rằng đó không phải là tranh của anh ấy, chỉ là tô màu trên giấy. bạn nghĩ sao?
– Tôi đã mất 30 năm để xác định phong cách riêng của mình để hoàn thành tác phẩm này trong hai tuần. Đời sống hội họa của người nghệ sĩ rất phức tạp, đó là những trăn trở, suy tư trong quá trình nghiên cứu và sáng tạo. Vì vậy, việc một số người không cảm nhận được ý tưởng mà tôi thể hiện trong tranh là điều dễ hiểu. Tôi không phải là thánh bắt khán giả thích tác phẩm của mình. Điều tôi muốn là thiết lập mối liên kết giữa khán giả và bức tranh.
– Sau đó, liên kết nào để bạn hiển thị trong triển lãm này?
– Tôi mong muốn đơn giản hóa các hiện tượng trong cuộc sống. Sau khi đến Việt Nam, tôi đã đi khắp mọi miền đất nước, từ các làng quê miền Bắc đến duyên hải miền Trung hay Sài Gòn ở thành phố Xixi. Mỗi nơi đều cho tôi cảm hứng. Đó là mái nhà rêu phong cũ kỹ, với những đoàn thuyền đánh cá ngả nghiêng hay lớp lớp lan tỏa. Tất cả những điều này đều được ghi lại trong tranh một cách đơn giản nhất sử dụng chất liệu vải bố, thoạt nhìn rất hiện đại nhưng lại rất mộc mạc. Nhưng giá trị của bức tranh này phần lớn phụ thuộc vào người thích nó. Bạn làm nghề gì?
– Tôi thừa nhận một điều: Tôi và các nghệ sĩ khác trong giới nghệ thuật đều bán tranh, nhưng đây không phải là mục tiêu duy nhất. Ở New York, một số nghệ sĩ có thể chi rất nhiều tiền cho bức tranh, hy vọng nó hoàn hảo. Ý kiến của tôi là khác nhau. Cụ thể, 12 bức tranh được trưng bày được làm bằng những chất liệu rất rẻ: canvas, sơn, cọ … nhưng tôi thực sự hài lòng vì những đường nét giản dị ấy là cách thể hiện chân thực nhất. Ý kiến của tôi. Tất nhiên, nếu mọi người không hiểu những bức tranh của tôi, thì … trời ơi .—— Bạn mắc bẫy cuộc đời mình vào trường hội họa trừu tượng từ khi nào?
– Mười năm trước, khi tôi hiểu được ý nghĩa của bức tranh trừu tượng, tôi cảm thấy được tái sinh. Kể từ lúc đó, tôi lắng nghe âm thanh của cuộc sống và âm nhạc. Đơn giản lắm, tôi cầm bút vẽ, chợt như ai đó đang đi trên phố hát. Tôi yêu cuộc sống của tôi.
(Theo văn nghệ)