-Triển lãm do ba người, gồm anh, nhà thiết kế Nguyễn Đình Nguyên và họa sĩ người Anh Sandy Infield. Vậy bạn hợp tác như thế nào?
– Chúng tôi làm việc hoàn toàn độc lập, chỉ có chung “tiếng nói”. Những bức ảnh phong cảnh do tôi chụp, những bức tranh này là tác phẩm của nghệ sĩ Sandy Infield. Phần còn lại, bao gồm ý tưởng và hình thức triển lãm do anh Nguyễn Đình Nguyên thiết kế. Đây là một cuộc triển lãm sắp đặt, vô ích, tóm gọn trong bốn từ: nghệ thuật đương đại.
Những ngọn núi đá vôi đang bị phá hủy. Một bức ảnh của Trần Việt Đức được trưng bày trong triển lãm Mục đích của triển lãm không ngoài mục đích nhắc nhở mọi người về sự nguy hiểm của nạn phá rừng và nâng cao nhận thức của mọi người về giá trị của môi trường sinh thái. Bạn nghĩ gì về vấn đề này?
– Thiên nhiên và con người Pù Luông- Cúc Phương hầu như không thay đổi được vẻ hoang sơ, hoang sơ. Tuy nhiên, “những người văn minh xâm nhập theo yêu cầu,” và người bản địa cũng phục vụ “nhu cầu”. Tôi thấy hai bên đều vô tư, chỉ có rừng là có thật. Ở nước ngoài, du lịch sinh thái phải đóng thuế môi trường rất cao để người dân biết bảo vệ thiên nhiên bền vững là khó khăn như thế nào, giá trị kinh tế của rừng gấp nhiều lần. Về mặt ý thức, nhưng cũng khó, vì tình yêu bây giờ giống như cái tên hiếm, họ biết mà vẫn làm. Đây là lỗi tại trời .—— Ấn tượng của bạn về hành trình từ Pục Luông?
– Tôi rời Mei và đi du lịch trong 2 tháng. Chỉ mình tôi xách ba lô cùng người dẫn đường vượt qua 3 ngọn núi mới đến được thung lũng. Quả thật, thiên nhiên nơi này khiến tôi phải kinh ngạc, mất rất nhiều thời gian và tâm sức. Dù đã định trước mục tiêu nhưng khi quay xong, tôi không hài lòng và lấy máy quay lại. Sau khi lặp lại vài lần, cuối cùng tôi thấy rằng không có gì phải hối tiếc.
Trong ký ức của tôi, nó sẽ luôn là hình ảnh của ngôi nhà 60-65 tuổi trên sườn núi này. Họ trồng lúa, lợn, gà, đào ao và để lũ trẻ sống tự do trên đất liền. Theo tôi, bà cụ phải cuốc bộ hai tiếng đồng hồ để nấu rượu. Tối hôm đó, bên bếp lửa giữa nhà, người chồng chiên khoai tây chiên và người vợ hát bằng tiếng Thái. Hạnh phúc thực sự rất đơn giản.
Qua lăng kính của Trần Việt Đức, hạnh phúc giản đơn.
Cơ duyên nào đưa bạn đến với nhiếp ảnh?
– Tôi đã thích chụp ảnh từ khi còn nhỏ, nhưng phải đến khi tôi gặp một nhiếp ảnh gia người Anh, tôi mới thực sự yêu anh ấy. Anh ấy yêu cầu tôi chụp ảnh trên đường phố và chụp ảnh tất cả những gì tôi nhìn thấy. Tôi nhận lại được một lô ảnh, anh ta nhìn nó rồi hung dữ ném đi. Tức giận, tôi nhanh chóng bắn. Cuối cùng, anh ấy chọn một sản phẩm “kém chất lượng”, đó là một sự phấn khích đối với tôi. Tôi từng làm việc trong khoa kinh tế, nhưng tôi cảm thấy khó khăn khi viết tên mình vào sổ ghi nợ nghệ thuật.
– Điều gì khiến bạn bảo lưu về thiên nhiên?
Trần Việt Đức là một trong nhiều nhiếp ảnh gia trung thành với thiên nhiên. Triển lãm ảnh đầu tiên của anh diễn ra vào năm 1994.
Ảnh của anh ấy chứa đựng những khó khăn, kiên trì, thành công, niềm vui và con người Trần Việt Đức. Các chủ đề khác nhau, nhưng chủ yếu bằng tiếng Việt. Các tác phẩm của anh đã được đăng trên nhiều tạp chí nước ngoài: “Bangkok Post”, tạp chí “Times”, “Asia Week”, “South China Morning Post”, “New York Times” …
Hiện tại, anh hợp tác với WWW VietNamprogram . Kể từ khi đến Việt Nam, Tổ chức Bảo tồn Động vật Hoang dã Quốc tế (FFI). Cho đến nay, tôi phải đi du lịch 3-4 lần mỗi năm, đó là một sức hút không thể cưỡng lại. Đây là lần thứ ba triển lãm những bức ảnh về thiên nhiên, nhưng con người thực mới là vùng đất khiến tôi mê mẩn. Năm 1994, lần đầu tiên tôi tổ chức triển lãm chân dung, đến nay là mỗi năm một lần.
– Tại sao lại chọn con đường nghệ thuật “đen tối”?
– Tôi là người tự do và không tham gia bất kỳ cuộc thi hay câu lạc bộ nghệ thuật nào. Vì vậy, tôi có thể làm bất cứ việc gì, từ chụp ảnh phóng sự, thời trang, chân dung, người mẫu, ảnh cưới … theo bất cứ dự án nào, từ xóa đói giảm nghèo đến nhân rộng có kế hoạch … miễn là bên kia cũng “cười”. Đây là kiếm sống đúng nghĩa, nhưng tất nhiên tôi vẫn phải giữ chút “vốn liếng”, tôi đây-Trần Việt Đức. Tại sao theo đuổi nghệ thuật lại khó đến vậy, tôi chỉ biết một điều, dù có “nghèo” đến đâu thì tôi vẫn thực sự hạnh phúc.
-Kế hoạch tương lai của bạn là gì?
Công việc sẽ không bao giờ thất bại, tôi chỉ sợ thiếu cảm xúc và trí tưởng tượng. Hãy giữ bí mậtđưa cho tôi. Nếu tôi lặp lại chính mình vào một lúc nào đó, điều đó có nghĩa là tôi đã chết.