“Phù thủy” làng chèo thuyền 79 tuổi vẫn lái mô tô trên sân khấu

“Lão phù thủy” đến từ Làng Chéo Việt Nam sống một mình trong ngôi nhà mái xi măng, khoảng sân rộng ở Hà Nội đầy hoa leo. Thông sinh con, muốn có người nuôi nên Mạnh Phong để con trai sống theo pháp luật. Những nghệ sĩ như Liberty Life thích đi diễn khắp các tỉnh thành, họ có lương hưu nên không muốn dựa dẫm vào con cái. Anh ta làm quen với một chiếc xe dream cũ trước cửa. Khi có khách từ ngoài cổng vào, thấy xe chạy qua sân, như thể nghệ sĩ vừa về nhà vội hoặc sắp có chuyến đi mới. Anh nói: “Chiếc xe này hay lắm. Họ không chỉ là bạn bè, chia sẻ buồn vui mà còn có thể kiếm tiền”

Mùa hè, NSND Mạnh Phong ở nhà. Khi sinh viên đang giảng dạy tại các trường đại học sân khấu và điện ảnh, anh trở về nhà và chờ ngày tựu trường. Nghệ sĩ nghỉ hưu năm 2001 và đã được mời diễn thuyết trong “Ngành diễn viên chèo”. Anh cũng duy trì lịch sinh hoạt cố định cho Đoàn xiếc và Ảo thuật Hà Nội, thường xuyên phục vụ các chiến sĩ lão thành.

Mạnh Phong, Nghệ sĩ Nhân dân.

Trên vở chèo Bắc Bộ, NSND bị đóng đinh, thầy phù thủy và chú hề (Vở kịch Kim Nhâm, NSND Trần Bảng, dàn dựng năm 1963) – Trừ đào, lồng tiếng, vợ và mụ , Một trong năm hình mẫu quan trọng. Vai diễn này đã đưa Mạnh Phong trở thành gương mặt sáng giá của Nhà hát Chèo Việt Nam, bên cạnh Xúy Vân do nghệ sĩ Diễm Lộc thủ vai. Trong mỗi tiết mục, anh luôn nhận được những tràng pháo tay của khán giả. Có lần, sau vở diễn “Đồ Sơn” (Hải Phòng), khán giả chật kín người chờ nghệ sĩ chụp ảnh lưu niệm. Dù đã nghỉ hưu nhưng ông vẫn được nhiều đơn vị nghệ thuật, trường học mời dạy cho học trò các vai thầy phù thủy.

Con đường xa nhất do Mạnh Phong phụ trách là đi diễn ở chùa Hương-xa trung tâm TP. Cách trung tâm thành phố Hà Nội gần 60 km. Nghệ sĩ nên biểu diễn theo lời mời của Hội Cựu chiến binh địa phương. Dù đồng lương ít ỏi, đường quê đi lại lắt léo, anh vẫn quyết tâm xây dựng tình yêu đờn ca tài tử.

Nhiều buổi biểu diễn kết thúc từ 10 đến 23 giờ tối, tôi lái xe về nhà, không kịp ăn tối rồi đi ngủ để hôm sau dạy học trò. Cuối tháng 7, nghệ sĩ gặp tai nạn khi sang đường. Trời tối, mắt mờ, anh đâm băng. Bàn tay của nghệ sĩ bị trầy xước và xương sườn bầm tím. Anh không dám cho con trai biết mà nhờ người đưa đi bệnh viện. “Hạn chế quá, tôi tưởng cô ấy chết hôm đó. May mà xe không hư hỏng nặng. Cô ấy sửa cả trăm cái. Giờ ngon lắm rồi”, anh nói. .

Đi bộ là cách để Mạnh Phong che đi khoảng trống trong chuyện riêng tư của mình. Gần 20 năm sau khi ly hôn, Mạnh Phong dừng bước vì lo sợ sẽ có cảm giác chia tay. Nhớ lại nỗi buồn xúc động, giọng “hề” của Mạnh Phong trở nên nhẹ nhàng hơn, một phần câu chuyện biến mất, nét mặt không còn nặng trĩu, phần khác anh mong ý tưởng của mình thành hiện thực. Luôn lạc quan và thoải mái. Nghệ sĩ thủ đô. Ngoài đời, sự vụng về và phấn mắt trong những cảnh quay vụng về của anh đã thu hút rất nhiều mỹ nữ. Anh từng trải qua hai cuộc hôn nhân chóng vánh và có một con với người vợ thứ hai. Người vợ đầu tiên của Mạnh Phong là một nữ diễn viên. Người vợ thứ hai của ông làm việc trong ngành điện và rất yêu thương các con của ông.

Tuy nhiên, không có sự cô đơn trong ngôi nhà của người nghệ sĩ. Căn bếp ngăn nắp và đồ dùng gọn gàng, vì gia đình con trai vẫn họp mặt thường xuyên. Phòng khách rải rác với các vật trưng bày: đao, kiếm, cờ, bút vẽ và ba lô kịch bản. Anh ấy không muốn giữ nó ngăn nắp và gần buổi diễn để không bị lãng quên. Ông đã vẽ cọ hơn nửa thế kỷ kể từ khi làm việc trong vở Manoh Phong tại Nhà hát Chèo Hà Nội năm 1965. Khi cảnh không được lấy nét, anh thích sơn lại, như vậy sẽ tiết kiệm được chi phí thay thế. -Chọn nghệ sĩ là lựa chọn không hối tiếc. Anh nhớ rất lâu, biết chuyện và háo hức kể về kỷ niệm đầy kịch tính. Năm 1958, nghệ sĩ Hồng Dận được tuyển vào đoàn Chèo Quân đội. Sau đó anh chuyển đến Nhà hát Chèo Hà Nội và Nhà hát Chèo Việt Nam. Kỷ niệm với “lão phù thủy” là kỷ nguyên tiêu biểu của toàn rạp từ rạp 17 trở ra. Ông nói: “Bất chấp hy sinh, gian khổ và nghèo khó khiến chúng tôi yêu công việc của mình.” Trong chiến tranh, Mạnh Phong cùng 11 nghệ sĩ tham gia phục vụ công tác trên chiến trường. đội. Ban nhạc chỉ chơi vào ban đêm với đèn pha và hai can dầu. Sân khấu được che bằng vải đen, và binh lính ngồi bên dưới để tránh kẻ thù. Mỗi buổi biểu diễn kéo dài hơn một giờ. Sau đó, nghệ sĩ phải nhanh chóng chuyển đến nơi ở khác. “Người chết nằm đó mà chúng tôi vẫn di chuyển. Khi máy bay đến, cả đoàn xuống hầm xin đạn cho bộ đội. Đó là quãng thời gian sung sức nhất của tuổi trẻ tôi không bao giờ quên”, Mạnh Phong hào hứng. Âm thanh, bàn tay của anh diễn tả chuyển động của quả bóng.

* NSND Mạnh Phong hát “”Vua Cua”

Khi còn là trưởng đoàn chèo, sống tại khu tập thể Nhà hát Chèo Việt Nam, nhà anh đông đúc đồng nghiệp và khán giả đến tham quan. Họa sĩ trở về nhà hỏi: “Vai phù thủy và chú hề chỉ xuất hiện trong 20 phút, tuy nhiên để diễn hay thì diễn viên phải có cái bụng bự và đôi chân nhịp nhàng, tay đánh trống và đàn cùng dàn nhạc. Anh cho biết, tiếng cười của phù thủy và hề không chỉ nhằm mục đích giải trí mà còn mang giá trị tư tưởng, nhân văn. “— Mạnh Phong lạc quan về sự phát triển của chèo hiện nay. Nghệ thuật dân tộc vẫn sống vì sự thành công của lớp trẻ qua một thế hệ, và những học trò của ông tiếp tục theo đuổi nghề này đã giành được nhiều huy chương, giải thưởng tại Liên hoan Sân khấu trẻ toàn quốc.

Mạnh Phong rất cường đại, hắn lo lắng đến 80 tuổi xương sống sẽ hơi co rút lại, bệnh tình đã thay đổi, lâu ngày không khỏi. Càng như vậy, tôi càng uống nhiều hơn. Anh nói: “Cả đời này tôi không hối tiếc. Được sống và làm việc hết lòng là hạnh phúc lớn nhất”.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *