Những tác phẩm “My House” – mọi người thường thấy các trạm làm việc trong tranh của Park Soo Eun. Tuổi thơ của người họa sĩ biến mất không còn bóng dáng của cha. Mẹ chị ốm nặng nhưng chị vẫn chống chọi với bạo bệnh để lo cho cuộc sống gia đình. Điều này ảnh hưởng rất nhiều đến đề tài mà anh đề xuất. Những người phụ nữ trong tranh của ông thường khiêm tốn, lẳng lơ và nghèo khó, nhưng họ luôn có sức mạnh trường tồn.
Khoảng năm 1937, ông chuyển từ màu nước sang sơn dầu. , Một thiết kế mạnh mẽ hơn. Hiện thực trong tranh cô đọng và có xu hướng trừu tượng. Vào giữa thế kỷ XX, cùng với thời gian, tranh của Park Soo-geun dần thoát khỏi hiện thực gượng ép. Người nghệ sĩ chuyển sang phần trừu tượng, nơi anh ta có thể tự do thể hiện ý tưởng của mình.
Park Sugen không học vẽ. Với tài năng thiên bẩm, người nghệ sĩ có thể tự do sáng tạo mà không bị hạn chế bởi bất kỳ nguyên tắc nghệ thuật nào. Đối với màu trắng và vàng vàng, thường quét một lớp dầu rất dày lên bề mặt sơn và để khô. Lớp trên cùng là dầu trộn với màu sơn để màu sơn không bị bong tróc, sau đó có viền đen chắc chắn. Người họa sĩ luôn dùng những viên đá trắng để cạo lớp màu hiện có trên vải. Đây là kỹ thuật đặc biệt đã làm nên phong cách cho Park Soo-geun và góp phần trở thành họa sĩ tiêu biểu của Hàn Quốc thế kỷ 20.
(Theo GD&T)